Thứ Bảy, 15 tháng 2, 2014

F5 style cho cậu bạn hay thời trang sỉ diện gam trầm - Kenh14.vn

Tùngcó cách mix đồ khá ổn nhưng tone màu chính yếu mà bạn ý thường chọn cho y phục của mình lại là màu đen, xám hay đôi khi là tone màu trắng. Cho nên chúng tớ đã quyết định sẽ style-up cho bạn ý với đủ các tone màu ranh.


Không chọn những trang phục cầu kì, tiêu chí chúng tớThời trang namtập hợp khi mix đồ choTùnglà sự đơn giản, khỏe khoắn, mang tính ứngthời trang sỉdụng cao. Vẫn là những chiếc áo pull, quần khaki gập gấu thân thuộc nhưng nhấn nhá thêm một tí màu sắc là bạn đã có ngay style ấn tượng hơn mà không hề bị giảm đi độ manly. Ngoài ra, chúng tớ cũng để ý thay thế đôi boots đen của bạn ý bằng những đôi giàyThời trang áo thunvải màu sắc và hợp hơn cho mùa hè.






























Stylist:Thời trang áo thunThời trang áo thunThời trang namJenny
Photographer:Vincent Hà
Make-up:Vic
Model:Thời trang namTùng Tống
Clothing and accessories:Liberty 278 Khâm Thiên, Hà Nội
Fedora Men - Số 10 Khúc Hạo, Hà Nội

Trước đây, chợ Nghĩa Tân đã từng đượcThời trang áo thunngười dân phản ảnh về vấn đề này.

Vẫn biết, việc người bán hàng không coi khách ra gì không phải hiện thời mới có, nhưng gần đây, hiện tượng này ngày càng phổ biến, “khét tiếng” hơn rất nhiều, khiến người mua hàng càng ngày càng khó chịu.

Chứng kiến mới biết, “khách hàng là thượng đế” ở chợ này là điều “xa xỉ”. Vẫn biết là “thuận mua, vừa bán” nhưng các tiểu thương không những không đón tiếp khách mà còn kênh kiệu ra mặt.

Ngay tại sạp hàng xống áo, có một bạn động tay vào chọn cái quần nhưng quá rộng nên không mua, người bán hàng ngay thức thì lấy cớ phải vía để buông những lời lăng nhục, chửi bới khách không ngớt. Thậm chí, còn cầm ngay cái quần đó vòng qua vòng lại dưới chân đuổi khách đi.

Đặc biệt, giá cả chợ này được người bán nói thách với giá quá cao so với thực tại, người mua buộc phải trả giá nhưng bị người bán chửi lại ngay, nào: “Người ta đi ăn cướp áo thun nam hcm đẹp được chắc”, “mấy con khùng đến hàng bà… không có tiền thì cút…”, “hàng lấy đắt rồi, mua được thì mua, không mua thì biến”…

Điềuthời trang sỉđáng nói, người bán hàng ở chợ này có thể "đuổi vía" khách mua bất cứ lúc nào, không nhất định phải là buổi sáng mừng tuổi, mà ngay cả giữa trưa, buổi chiều cũng đều được xem là “chưa lì xì nên nặng vía”.

Hình thức đuổi khách hàng thì có nhiều lắm, ví như: Rắc muối gạo trừ vía, lấy đồ phủi phủi hoặc đảo qua đảo lại dưới chân hay kiếm giấy đốt lên hỏa vía…. Khách mà chưa chịu đi thì lườm nguýt, chửi rủa.

“Người ta mua mất tiền chứ có ăn không mà ghê ghớm quá mức…” -  một người mua hàng san sớt.

Điều vô lí ở đây là, nếu người bán hàng chửi khách thì không sao, nhưng nếu khách hàng đôi co lại thì kiên cố sẽ có vụ đụngthời trang sỉđộ tức khắc.

Có người bán hàng lâu năm ở chợ nói: “Trước đây chợ này đông đúc lắm, hàng quán bán sướng tay chứ không như bây giờ. Do nhiều cô bán hàng quá đanh đá, đôi co với khách hàng thì như cơm bữa. Tóm lại là ghê gớm, chẳng coi khách ra gì nên dạo này vắng khách”.

Hỏi người bán hàng trong sạp, có chị nói: “Vì những người chanh chua nên người ta đi chợ mua đồ thì chủ yếu quanh quéo bên ngoài chợ, những chỗ bán hàng nhỏ lẻ chứ không dám vào những sạp hàng phía trong. Nên, hàng hóa ế ẩm là chuyện đương nhiên…”.

Đây là vấn đề của văn hóa ứng xử, ngày một trở thành cấp thiết đối với con người hiện đại. Đặc biệt, thời buổi kinh tế thị trường, lời nói càng trở nên cần thiết trong kinh dinh. Vậy mà chợ Nghĩa Tân, Cầu Giấy, Hà Nội lại tồn tại những cảnh huống gây bức xúc không nhỏ đối với phần đông khách hàng khi đến chợ này. Chẳng những hình ảnh người bán hàng càng ngày càng xấu đi trong mắt khách hàng, mà còn làm ảnh hưởng đến một bộ phận tiểu thương buôn bán lâu năm trong khu chợ.

3 ngày sau đám cháy kinh hoàng ở Trung tâm thương mại Hải Dương, mỗi khi có ai hỏi chuyện, bà Trinh lại bật khóc. Người phụ nữ vẫn lấm lem, đầy những vết than đen của đêm cháy.

Vừa nghẹn ngào kể chuyện, bà vừa chỉ tay về phía các gian hàng trong chợ. Trước đây, đó là những kios 2 tầng đầy ắp hàng hóa của bà, thế mà giờ tất chi tiết tham khảo cả chỉ là đống hoang tàn. Hôm cháy chợ, 4h sáng biết tin, bà ra đến nơi thì lửa đã bao trùm cả tòa nhà. Nhìn ngọn lửa thiêu trụi các kios đầy hàng hóa, bà Trinh ngất lịm, được con trai đưa vào bệnh viện.

Cửa hàng sắt của bà gồm toàn hàng đắt tiền, có những bộ khóa cửa lên tới 10 triệu đồng. Đợt này các công ty khuyến mãi cho mùa Tết nên bà mới nhập dự trữ lô hàng hơn 4 tỷ. Cũng như nhiều tiểu thương khác, bà Trinh để hết giấy tờ quan trọng, giấy nợ và 1 tỷ tiền lưu động trong két cất ở kios. Chỉ trong một đêm, bà mất sạch cả hàng và tiền, trị giá không dưới 15 tỷ đồng. Những khoản vay từ vài chục đến vài trăm triệu đồng trước kia với bà là nhỏ, bây giờ trở thành gánh nặng lớn.

Người phụ nữ kể, việc buôn bán vốn rất tốt bởi Trung tâm thương mại Hải Dương là đầu mối hàng hóa đi cả tỉnh. Sau hỏa hoạn, các công ty cung cấp hàng rất thông cảm nên hứa sẽ giúp đỡ bằng cách cho nhập hàng nợ vài tháng. Bà mong lãnh đạo thành phố cho làm lán tạm để buôn bán tiếp tục, chứ chờ vài tháng xây xong chợ mới thì khách hàng cũng đi hết.

Theo các tiểu thương, gian hàng sắt như của bà Trinh và hàng vật tư điện chịu nhiều thiệt hại nhất trong vụ cháy. Mỗi cuộn dây điện giá 5-7 triệu đồng, cả kho lên tới hàng trăm cuộn. Người kinh doanh thường lập kho luôn trong chợ để tiện lấy hàng nên cháy thì mất hết cả. Trung tâm thương mại bình thường an ninh khá tốt, có bảo vệ gác, từ ngoài vào có đến ba lớp cửa khóa gồm cửa chợ, cửa kios và cửa két sắt. Do đó, hầu hết tiểu thương có giấy tờ gì quan trọng cũng mang đến chợ cất, như sổ đỏ, sổ nợ, sổ hàng, tiền lưu động...

Bà Nguyễn Thị Ân, 55 tuổi, kinh doanh tạp hóa tại đây đã hơn 10 năm, từ khi trung tâm thương mại còn là chợ Hải Dương. Bà phải thế chấp sổ đỏ vay ngân hàng 250 triệu đồng và vay thêm ở ngoài 50 triệu để buôn bán, nay bị lửa thiêu rụi hàng hóa. Thiệt hại của bà Ân ước tính khoảng 500 triệu đồng. "Tôi không biết lấy gì để trả nợ", bà cho biết. Không được Ban quản lý Trung tâm thương mại cho phép, nhưng sau sự cố, bà Ân cũng như nhiều tiểu thương khác vẫn len lén thắp hương khấn vái trời phật phù hộ mọi người tai qua nạn khỏi.

Chiều 14/9, ngay trước đêm cháy, tiểu thương chợ còn hẹn nhau sáng sớm hôm sau đi lễ chùa ở Hà Nội. Bà Bùi Thị Tới, kinh doanh đồ điện tử, là một trong những người định đi lễ. 3h sáng 15/9, bà nhận điện thoại tưởng mọi người gọi đi lễ, hóa ra báo cháy chợ, lao đến nơi thì hai gian hàng của bà ở ngay lối vào cửa chính đã bị thiêu cháy.

Thiệt mua xống áo sỉ giá rẻ hại của bà Tới khoảng hơn 1 tỷ đồng. Chiều hôm trước, bà mang về nhà 1,5 triệu đồng để đi lễ chùa. Số tiền này trở thành tất cả tài sản còn lại của bà, ngoài ngôi nhà và đồ dùng trong nhà. Bà có 2 đứa con đang tuổi đi học.

Đối thoại với lãnh đạo địa phương chiều 16/9 sau vụ cháy trung tâm thương mại, tất cả tiểu thương đều mong muốn được ngân hàng khoanh nợ, không tính lãi ít nhất là cho đến khi xây xong chợ tạm. Ông Tăng Thế Viễn, 63 tuổi, kinh doanh đồng hồ, bày tỏ nỗi đau khi làm ăn lương thiện, cắm cả sổ đỏ để vay vốn, huy động tiền của từ họ hàng bạn bè... Nay mất tất cả. "Giờ tôi tay trắng và gánh nợ lớn, chỉ muốn chết đi", ông nói. Ông mong được tạo điều kiện vay vốn bởi chẳng còn tài sản gì để thế chấp.

Còn anh Đinh Đức Chung buôn bán quần áo thì chia sẻ: "Từ sáng 16/9 nhiều người chúng tôi không còn tiền để mà ăn sáng, khó khăn sẽ còn kéo dài chưa biết đến ngày nào". Anh Chung mất khoảng 2,5 tỷ đồng trong hỏa hoạn.

Bà Đinh Thị Hải bán hàng nước thâu đêm ở bên cửa số 7 ngoài Trung tâm thương mại Hải Dương, là người đầu tiên phát hiện cháy chợ. Bà nhớ lại 1h sáng 15/9, khu vực trung tâm thương mại vắng lặng, tất cả tiểu thương đã ra về từ chiều, chỉ còn lại một vài người vận chuyển hoa quả ngồi trong quán nước của bà. Mọi người đang nói chuyện rôm rả, bà Hải nghe thấy những tiếng động như tiếng đồ vật rơi. Thấy lạ, bà liền nói với mọi người nhưng không ai để ý. "Chắc ai đó đổ rác ấy mà", một người ngồi trong quán gạt đi.

Đến khoảng 3h, bà Hải lại ngửi thấy mùi khét. Linh tính có chuyện chẳng lành, bà Hải bước ra ngoài thì phát hiện có lửa phát ra từ mặt sau trung tâm. Bà sợ quá, bủn rủn chân tay, đứng như trời trồng, phải 1 phút sau mới có thể gào lên "cháy chợ rồi mọi người ơi"". Mọi người ở quán nước nháo nhác lao ra ngoài.

Bà Hải cầm điện thoại gọi cho cảnh sát 113 nhưng cuống quá bấm không đúng số nên không liên lạc được. Bà tiếp tục chạy đến Công an phường Lê Thanh Nghị cách đó 1 km, đập cửa gọi công an. Lúc này, lửa đã lan khắp mặt sau trung tâm thương mại, tiếng nổ lớn liên tục vọng ra từ bên trong. Theo VnExpress.Net